"Phần anh em, mầu nhiệm nước Thiên Chúa đã được ban cho anh em; còn với những người kia là những kẻ ở ngoài, thì cái gì cũng phải dùng dụ ngôn, để họ có trố mắt nhìn cũng chẳng thấy, có lắng tai nghe cũng chẳng hiểu." (Mc 4, 11-12)
Một phút suy gẫm
Chúa Giê-su kể dụ ngôn để nói về Nước Trời. Ngài phân biệt thính giả một bên là những người được Chúa gọi lá "anh em" còn bên kia là "những kẻ ở ngoài", và Ngài tuyên bố kiểu "bất cần": "Ai có tai để nghe thì nghe!" Vâng tất nhiên "có tai là để nghe", nhưng vấn đề là nghe gì. Những người đến với Chúa cách hững hờ như những kẻ "ở ngoài", những khách bàng quan thì "có trố mắt cũng chẳng thấy, có lắng tai nghe cũng chẳng hiểu." Còn nếu là "anh em" thì lại được ban cho hiểu biết mầu nhiệm Nước Trời. Mà những người được gọi là "anh em của Chúa" là những ai? Thưa là "những người khôn ngoan xây nhà trên đá" nghe Lời Chúa và đem ra thực hành.
Lạy Chúa Giê-su, hằng ngày chúng con tham dự Thánh lễ, nghe lời Chúa giảng dạy nhưng Lời Chúa chúng con chưa đem ra thực hành trong cuộc sống đời thường của chúng con. Chúng con dự Thánh lễ còn hời hợt, ngồi ở ngoài sân, cha chưa kết lễ chúng con đã ra về.
Dụ ngôn người gieo giống cho chúng con nhận ra rằng: Lời Chúa gieo vào lòng chúng con như gieo vào một mảnh đất khô cằn, sẽ bị khô héo vì chúng con không tưới nước hằng ngày bằng những giờ kinh tối, chia sẻ Tin Mừng của Chúa. Xin Chúa giúp chúng con biết chăm sóc mảnh đất tâm hồn của mình để hạt giống ơn Chúa gieo vào lòng chúng con có thể sinh nhiều hoa trái. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét